Cúc họa mi những ngày này cứ đẹp lạ lùng làm sao ấy. Để giao mùa của em không chênh chao buồn nữa. Thấy cúc họa mi đẹp lắm, và tình vụng dại tuổi đôi mươi xinh tươi lắm!
Mùa về, cúc họa mi theo từng gánh hàng buổi sớm từ chợ hoa tỏa đi khắp các con đường. Ngõ nhỏ, đường to nô nức từng cánh trắng mỏng manh, với thân dài lá mảnh.
Em vô tư không biết những ngày cúc họa mi báo hiệu một mùa lành sắp tới – mùa của những ngón tay đan. Em vô tư không biết sáng ngày có cậu bạn chạy theo đằng sau say mê gọi cô chở hoa dừng lại cho mua một bó nhỏ mang đến trường. Em cũng vô tư không biết những bông cúc nhỏ xinh ướp một mùi hương dịu nhẹ.
Cho đến khi…
Một đóa hoa dại khờ đặt trong ngăn bàn sau giờ giải lao em vô tình chạm đến.
Một đóa hoa e ấp sương sớm tinh mơ với những cánh mỏng tang.
Một đóa hoa kèm theo lời nhắn nhủ về ngày lạnh, những cơn gió mùa đầu tiên, những nhịp tim rung lần đầu tiên.
Cúc họa mi tinh khôi trong đáy mắt bạn em hiền lành, trên gò má em hồng hây hây mỗi sớm ngày đến lớp.
Em nhận ra rằng, có một mùa hoa ủ ấm người ta say mê nhiều đến độ… ngẩn ngơ vui.
Buổi chiều hay cùng bạn đi qua các ngõ đường quanh, gánh hàng hoa trắng muốt không còn nhiều, chỉ còn một vài bó con con. Nhìn hoa ủ rủ mà lòng cũng thấy nao nao buồn lạ. Em bảo bạn mua hoa về cắm ở nhà, cho nhà đẹp, cho mẹ vui. Bạn mua hai bó nhỏ chia đều ra hai giỏ xe, gãi đầu gãi tai phân bua:
“Lần nào mua cô bán hàng cũng nói mua cho bạn gái hả, lần nào cũng ừ đại, lần này cầm cho mình vui!”
Cúc họa mi theo chân em về, tỏa tròn trong lọ nhỏ, đặt ngay ngắn một góc bàn. Bông hoa nhỏ xíu chỉ áng chừng như một cái cúc áo xinh xinh, cánh hoa mỏng manh trĩu mọng vài giọt nước, nụ hoa e ấp cứ thế tỏa hương. Em nhận ra mình yêu hoa nhiều đến độ… ngẩn ngơ say.
Cúc họa mi những ngày này vẫn hiện diện trong các gánh hàng hoa buổi sớm, từ tinh mơ đã khe khẽ tỏa hương. Mấy bạn yêu hoa chẳng phân biệt nổi gái trai, cứ có lòng với hoa là từng bó từng bó mang về nhà. Cũng có người nhờ cúc họa mi mà gửi lời yêu thương nhắn nhủ. Như bạn em đã từng, như em đã từng…
Cúc họa mi những ngày này cứ đẹp lạ lùng làm sao ấy. Để giao mùa của em không chênh chao buồn nữa. Cánh hoa tươi còn vương nụ cười của em thuở ngập ngừng, lưu trong tấm ảnh chụp vội từ bạn em – tay thợ ảnh chẳng cừ khôi. Mà em vẫn thấy đẹp. Thấy cúc họa mi đẹp lắm, và tình vụng dại tuổi đôi mươi xinh tươi lắm!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét