Đi ngang một ngã tư, em thấy chị và chồng đang đứng cãi nhau. Chị dùng cái túi xách quất luôn vào đầu chồng rồi hét lên: “Anh là thằng tồi, anh dám bỏ tôi để đi với con đó hả”.
Ngày chị mới về công ty, cả đám phụ nữ phòng em cứ nháo nhác lên, nào là chị xinh đẹp, nhà chị giàu, chồng chị có công ty riêng, chị đi làm chẳng qua là để cho có việc mà thôi. Rồi ai cũng xun xoe đến bên chị để nịnh nọt, chỉ có em là chỉ chào chị đúng mực, rồi lại lúi húi làm việc.
Chị đến làm việc, nhưng em thấy đúng hơn là chị đi diễn thời trang rồi ngồi buôn chuyện. Chị tỏ ra ghét em vì em là đứa duy nhất làm việc chăm chỉ và không xun xoe nịnh nọt chị. Chị bảo em là con bé nhà quê, nghèo kiết xác vì không biết quan hệ. Em chỉ im lặng khi nghe những lời chị nói về em. Bởi em đúng là con bé nhà quê thật, em không có nhiều đồ giống chị, em không có xe xịn giống chị, cũng chẳng trang điểm lộng lẫy giống chị.
(Ảnh minh họa)
Rồi công ty tổ chức tiệc cuối năm, mời người thân của nhân viên đến dự cùng. Chị thích thú lắm, vì đây là cơ hội vàng để giúp chị khoe khéo ông chồng “vàng mười” của mình. Chị nói chồng chị vừa giàu vừa điển trai, hiếm ai được như chồng chị. Bữa tiệc hôm đó, vợ chồng em ăn mặc giản dị, nắm tay nhau đi vào đại sảnh khách sạn, còn vợ chồng chị ăn mặc lộng lẫy, vừa đi vừa vẫy tay như minh tinh Hollywood.
Bữa tiệc hôm đó, mọi sự chú ý đổ dồn vào phía vợ chồng chị. Em cũng công nhận rằng vợ chồng chị quá đẹp, từ phục trang cho đến gương mặt. Trong khi vợ chồng em ngồi thưởng thức các món ngon với vẻ thích thú thì chị lại chạy đến rồi bảo: “Chắc vợ chồng cô mới ăn những món này lần đầu chứ gì? Khổ thân!”.
Chị bỏ đi trước sự ngỡ ngàng của chồng em. Phải nói là anh ấy sốc lắm. Em thì bảo chồng không nên chú ý đến chị, chỉ cần mình cảm thấy vui là được. Tiệc tan, vợ chồng em đèo nhau ra về, trời lạnh lạnh, em nép người vào lưng chồng rồi kể chuyện trên trời dưới biển. Đi ngang một ngã tư, em thấy chị và chồng đang đứng cãi nhau. Chị dùng cái túi xách quất luôn vào đầu chồng rồi hét lên: “Anh là thằng tồi, anh dám bỏ tôi để đi với con đó hả”. Chồng chị cũng không vừa, anh đáp lại: “Tôi đã vì cô mà diễn cảnh vợ chồng hạnh phúc hôm nay. Cô vẫn chưa vừa lòng sao?”.
Em thấy vợ chồng chị đấm đá nhau túi bụi bên cạnh chiếc ô tô sang trọng mà thấy phì cười. Vợ chồng em không có xe, nhà cũng nhỏ, nhưng chưa bao giờ vợ chồng em to tiếng với nhau. Khi em ốm, chồng em sẵn sàng làm giúp em mọi việc nhà, khi em sinh con, anh ấy sẵn sàng thức cả đêm để chăm con cho em ngủ. Anh ấy yêu em mọi lúc, kể cả khi em xấu xí nhất. Đã 7 năm trôi qua rồi nhưng chưa bao giờ anh ấy buông tay em khi đi ngoài đường.
(Ảnh minh họa)
Còn chị hãy nhìn lại cuộc hôn nhân của mình đi, chị luôn tự hào về nó, về sự giàu sang của mình, nhưng đó chỉ là vỏ bọc mà thôi, nó không có cái gì là thật cả. Chồng chị cho chị tiền bạc, nhưng anh ta không thể cho chị một gia đình hạnh phúc giống em. Anh ta sẵn sàng bỏ chị để theo người tình. Chị à, em muốn nói với chị rằng, đúng là chồng em nghèo hơn chồng chị thật đấy, nhưng còn lâu chị mới hạnh phúc bằng em. Thứ hạnh phúc em có là thật, còn chị, chị chỉ chạy theo những thứ hư ảo mà thôi.
Ngày hôm sau đến công ty, chị vẫn ngạo mạn ném cho em nụ cười khinh khỉnh. Chị nói rằng em xứng đôi với chồng em lắm vì cả hai vừa xấu vừa nghèo giống nhau. Em cũng không nói gì trước sự khinh miệt của chị, bởi em biết, thực ra chị cũng là kẻ đáng thương vì không nhận ra đâu mới là hạnh phúc gia đình thực sự.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét