“Người bảo yêu là đau nhất. Ta lại nghĩ không yêu mới là đau nhất. Thà quỵ ngã trong yêu thương trộn lẫn với mất mát, nhận ra mình cần lắm một hình hài, một con người cụ thể, còn hơn tháng ngày chẳng có ai mà bấu víu, mà quặn đau. Đau nhất là cô đơn, trống rỗng, tự hỏi rồi sẽ cười sẽ khóc vì ai đây. Dẫu bên cạnh nào bạn bè, nào tri kỷ, họ cũng sớm thuộc về một ai khác. Bấy nhiêu con người rốt cuộc chẳng có lấy một cá thể của riêng ta. Dai dẳng và âm ỉ, ta đau.
Người bảo yêu là đau nhất. Ta lại nghĩ không yêu mới là đau nhất. Đã bao giờ người mệt mỏi đến mức chỉ muốn yêu ngay một con người? Bất kể là ai, bất kể như thế nào. Chỉ cần có một nơi chốn để thuộc về. Kể cả đau vẫn thấy hạnh phúc. Cuộc đời như sân ga chỉ chờ đợi một chuyến tàu, ngược xuôi bao kẻ nhưng duy chỉ một người ở lại. Ta có thể đau hàng trăm hàng vạn lần, miễn biết rằng vẫn còn một bàn tay cho riêng mình. Đau nhất, là ở giữa đám đông, chẳng nhìn thấy một con người.”
Đó là triết lí dài mà tôi thấy tâm huyết nhất. Yêu hay không yêu mới nên đây? Từ khi chưa biết cái từ đó định nghĩ như thế nào, tôi vẫn là một con nhỏ vui cười, sống một cách vô tư lự. Để rồi một ngày, con bé ấy lớn rồi đó, nó lớn đủ để biết yêu là ra sao, và yêu một người là như thế nào? Cuộc sống của nó vốn chỉ toàn màu hồng thôi, bởi nó chưa biết quan tâm đến một người là thể hiện làm sao. Nhưng từ khi anh ấy “chen chân” vào thì cuộc sống của nó bỗng có đủ màu sắc, từ xanh hy vọng, cho đến đen u ám.
Có thể ta gặp nhau chưa đúng thời điểm nên vô tình lại lướt qua nhau một lần nữa. Cũng có thể do anh đến với nó và xem nó như một người thay thế cho cuộc tình đầy nước mắt trước đó của anh. Nó đau – nhưng nó không khóc. Trải qua một cuộc tình bỡ ngỡ ban đầu, nó dần chững chạc hơn trong các mối quan hệ. nó lại lớn thêm một chút rồi đấy. Và nó dần bỏ qua các mối quan hệ mà nó cho là hời hợt, nó bỏ qua nhiều người, rồi nó lại cô đơn. Con người nó bỗng e dè hơn trong các quan hệ…. Có một câu nó rất thích, rằng : “Ta sinh ra vốn là một nguyên bản, và không nên kết thúc như một bản sao” Có thể nó đúng và có thể nó sai, nó sợ nó yêu phải người giống “người cũ”. Có lẽ nó quá tham lam, nó muốn nó là người duy nhất của 1 ai đó chăng? Nó lại bắt đầu một cuộc sống của một con bé khi xưa, lạc quan và đầy tiếng cười.
Em từng ghét anh, và ko nghĩ rằng sẽ có ngày mình lại yêu người như anh, nhưng em sẽ không hối hận đâu. Cũng đã 3 năm rồi, mỗi lần nghĩ lại cũng thấy chút tiếc nuối khi người đề nghị kết thúc mối quan hệ ấy lại là anh. Có phải em vẫn luôn là cái bóng của cô ấy không anh? Và có thể thần may mắn mỉm cười với em chăng? Em đã được gặp một người khác anh à, anh ấy không muốn em suy nghĩ nhiều nên luôn là người chủ động trong các bất ngờ lớn-nhỏ dành cho e, Anh ấy đặc biệt hơn anh ở chỗ, em là người duy nhất làm anh ấy trở lại chính mình, em là người duy nhất anh ấy nghĩ đến khi vui cũng như khi buồn. Còn anh, tuy có em nhưng anh vẫn cứ nhớ về người cũ, phảng phất và ẩn ý trong những cuộc nói chuyện, em luôn thấy bóng dáng cô ấy. Em yêu anh, nên đã chịu đựng 1 năm , nhưng 1 năm là quá dài để em tiếp tục như vậy. Hôm nay, giao thừa, ngày này của 2 năm về trước em đã gặp anh ấy, người vô tình dẫm phải chân em và té vào em khi đang vui đùa cùng đám bạn. Người định mệnh của cuộc đời em.
Có thể em chưa đủ lớn nhưng cũng không còn nhỏ để hiểu rằng quyết định khi xưa là đúng đắn, Em chỉ mong anh hiểu rằng, em từng yêu anh, và từng nghĩ cho anh rất nhiều. Còn anh, anh cũng từng yêu em, nhưng có lẽ sẽ mãi mãi không bằng anh ấy. Em cảm ơn đêm giao thừa định mệnh ấy, em cảm ơn anh, và cảm ơn cái bản tính bới móc lỗi lầm ra mà làm khó người khác, bởi nhờ nó em đã là “nguyên bản” duy nhất trong lòng anh ấy, dù em đã từng là “bản sao” của người cũ trong lòng anh.
Anh giờ cũng đã kết hôn. Em là người thứ 2 anh yêu, nhưng người thứ 3 mới là người anh lấy làm vợ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét